Review sách “Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” – Cuốn hành trình trở về tuổi thơ

Được mệnh danh là người viết truyện cho thiếu nhi và lứa tuổi mới lớn, Nguyễn Nhật Ánh đem lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc với lối viết trong sáng, chân thực, gần gũi, đưa người đọc hòa mình vào nhân vật, giúp họ tìm thấy chính bản thân ở trong đó!

Và tác phẩm gây cho tôi ấn tượng khó quên nhất đó chính là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ”, đặc biệt lời nhắn ở cuối sách: “Tôi không viết cuốn này cho trẻ em, tôi viết cuốn này cho ai từng là trẻ em“.

Câu truyện xoay quanh các nhân vật Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn. Thông qua dòng hồi tưởng của tác giả, trở lại những ngày tháng khi còn là những đứa bé tám tuổi với những trò nghịch và ước muốn thay đổi thế giới.

Trong cái thế giới trẻ thơ của đám trẻ ngày ấy không có nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền, không có sự bộn bề của cuộc sống bận rộn, cái thế giới ấy chỉ có sự hồn nhiên trẻ thơ, chỉ có sự ngây ngô của tuổi trẻ non dại, nhưng cũng có những bài học nho nhỏ rút ra từ những cuộc nổi loạn hòng thoát khỏi “sự trói buộc”… Ai cũng đã từng một lần đi qua thế giới trẻ thơ mà người lớn không tài nào hiểu nổi. Và giờ đây, khi phải lặn ngụp hàng ngày trong dòng chảy siết của cuộc sống, người ta lại ước ao được một lần quay lại những ngày tháng ấy!

“Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” của Nguyễn Nhật Ánh thực sự đã chạm đến từng góc nhỏ trong tâm hồn của độc giả. Không quá khi nói Nguyễn Nhật Ánh đã viết lên những câu chuyện cổ tích dành riêng cho người lớn – những con người vẫn đang ngày ngày hối hả ngược xuôi vật lộn với cuộc đời… “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” chính là một tấm vé lên chuyến tàu đặc biệt mà Nguyễn Nhật Ánh dành cho những ai có ước muốn quay trở lại thời tuổi thơ non dại của mình!
—————————————-
Trong nhịp sống hiện đại ngày nay, tôi không biết tuổi thơ của thế hệ sau này sẽ khác với tuổi thơ của thế hệ trước nhiều lắm không? Giờ ngay cả khi về quê,những trò chơi thả diều, chơi chuyền, chơi ô ăn quan, nhảy lò cò, chơi gụ, chơi bi … tôi cũng có còn thấy nhiều nữa. Chỉ thấy những đứa trẻ cắm đầu vào TV, smartphone…, không biết mấy mươi năm sau chúng có còn đọc được những tác phẩm na ná như “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” rồi lại hồi tưởng lại như tôi và các bạn bây giờ?

Những tác phẩm của bác Nguyễn Nhật Ánh không chỉ đơn giản là để đọc mà còn chứa đầy những triết lý sống trong đó…

????“…Hãy cho tôi xin một vé không hai
Vé đi thôi không cần quay trở lại
Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa
Rong chơi với những ngày mưa.

Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi
Dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi
Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ
Thì tôi sẽ xin chờ hoài…”????

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *